Muốn thương phải hiểu
Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ.
Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc.
Không hiểu, không thể thương yêu đích thực.
Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.
Mỗi người có những nỗi niềm, khổ đau, bức xúc riêng. Nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra.
Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.
Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình.
Chọn người hiểu và thương mình – hãy nhớ – đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.
Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
“Từ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian để quan sát, lắng nghe, thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/anh, em/anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng: “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?…” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?
Tình dục và tình yêu
Phật giáo quan niệm như thế nào về tình dục trong tình yêu? Không phải ngẫu nhiên mà vị thiền sư tôi được hạnh ngộ bắt đầu vấn đề này bằng cách bàn về “thân tâm” trong truyền thống văn hoá Á Đông.
Trong truyền thống văn hoá ta, thân với tâm là “nhất như”, tức là nếu ta không tôn kính thân thể người yêu thì cũng không tôn kính được tâm hồn người ấy. Yêu nhau là giữ gìn cho nhau, kính trọng nhau. Khi sự rẻ rúng xem thường xảy ra thì tình yêu đích thực không còn.
Thân thể ta cũng như tâm hồn ta. Có những nỗi niềm sâu kín trong tâm hồn, chúng ta chỉ chia sẻ với người tri kỉ. Thân thể ta cũng vậy, có những vùng thiêng liêng và riêng tư, ta không muốn ai chạm tới, ngoài người ta yêu, ta tin, ta muốn sống trọn đời, trọn kiếp.
Trong tình yêu lớn và cao quý, bất cứ lời nói và cử chỉ nào cũng phải biểu lộ sự tương kính. Người con trai phải tôn trọng người con gái mình yêu, cả thân thể lẫn tâm hồn. Người con gái biết giữ gìn, cũng là biết làm người yêu thêm tương kính, nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài về sau.
Ai ai cũng có khả năng yêu thương
Đức Kitô dạy mọi người phải yêu thương nhau. Nhưng yêu thương là gì? Yêu thương là tha thứ. Và tha thứ chính là vượt lên sự công bằng. Công bằng là “ăn miếng trả miếng”, còn tha thứ thì phải vượt qua tư tưởng đó để chấp nhận cái nhìn của người đời rằng: anh là một thằng ngố. Vậy đó, yêu thương là mình phải chấp nhận “ngố” trong mắt người khác, một người khờ khạo, luôn nhận phần thiệt thòi về phía mình.
Trong tình yêu cũng vậy, yêu là phải có hy sinh; hy sinh cho người mình yêu. Và chính những hy sinh ấy vun đắp tình yêu. Để khi một khi tình yêu không còn nữa, thì những gì được giữ lại chính là sự hy sinh của người mình yêu, như vậy sẽ tốt hơn.
Đi Vũng Tàu bao nhiêu năm hôm nay mới tự mình khám phá được những nét đẹp rất riêng của nó ….
Tôi là người va vấp đã nhiều ,,, đã từng học võ .. đã từng nghe dạy rất nhiều về chữ ” nhẫn ” nhưng thật khó … thật khó … và tôi đã có lúc làm sai với chữ nhẫn … có lúc tôi quảng nó đi vào xó nhà vì chưa hiễu được tòan vẹn … post bai này gặp được để có lúc tự mình sẽ đọc lại nó lần nữa …
Có tình yêu thì mới cưới nhau. Nhưng hôn nhân không chỉ đơn giản là màu hồng với tình yêu, giữ gìn hạnh phúc hôn nhân cần thật nhiều hy sinh và tha thứ nữa. Bởi đâu có ai hoàn hảo, bỏ qua những giận hờn vụn vặt, nhỏ nhặt để bảo vệ cái hạnh phúc quý giá hơn bội phần.
Thiết nghĩ hôn nhân có nền tảng từ tình yêu, lại có thêm chữ Nhẫn, thì không có khó khăn hay trở ngại nào là không cùng vượt qua được. Tình yêu sẽ khiến chúng ta ngày càng hoàn thiện mình hơn.
Bây giờ lan man xa hơn một chút. À, chữ Nhẫn cũng dễ bị hiểu theo hướng tiêu cực nhé, nên trước hết phải khẳng định rõ ở đây, Nhẫn không phải là nhục, không phải là cam chịu, luồn cúi hay hạ mình! Cũng như trường hợp thấy chuyện bất bình rành rành mà không dám đấu tranh cho lẽ phải, đó cũng không phải là cái Nhẫn đúng đắn.
Những người đạt được chữ Nhẫn thời đại này theo mình có lẽ không nhiều đâu, nên biết được người nào như vậy mình thực sự cảm phục lắm. Lúc sung sướng thì không nói, nhưng khi gặp nghịch cảnh, có mấy ai vẫn có thể lạc quan, kiên cường? Rồi người ta đua tranh nhau, quơ quào những cái tốt nhất về cho bản thân, ai sẽ vì yêu thương mà hy sinh, nhường nhịn cho người khác?
Nhẫn, là thắng không kiêu, bại không nản. Nhẫn không hề yếu đuối, thụ động mà ngược lại, người có Nhẫn là người có nội lực rất thâm hậu, vững chãi, bình tĩnh trước mọi khó khăn, nghịch cảnh. Cho dù cuộc sống áp lực đến đâu, tâm trí vẫn thanh thản và an bình.
Nhẫn không chỉ chịu đựng mà là tha thứ, nhờ có Từ, Bi, Hỷ, Xả mà ta có thể có được Nhẫn một cách tự nhiên và dễ dàng hơn. Bởi thế, Nhẫn còn là thuốc đối trị sân hận, làm chủ được bản thân. Nhờ kiên nhẫn, độ lượng mà bớt được cái tính nóng nảy chỉ làm hỏng việc, và mất hòa khí với người xung quanh.
Nhẫn, là người trầm tĩnh và sáng suốt, có tầm nhìn xa rộng, biết cân nhắc và đợi đúng thời cơ hành động, vậy mới làm nên việc lớn được. Do đó mà người lãnh đạo thì lại càng cần có chữ Nhẫn!!!
Cho nên có được chữ Nhẫn, là có sức mạnh, vững vàng trước mọi hoàn cảnh, khiêm tốn mà ung dung tự tại….