Em đi zồi

Em đi rồi, một mình anh đứng bơ vơ
Cây thông gầy rủ buồn trăng gió xác xơ
Con chim nào gọi bầy cất tiếng thiên thu
Chim ơi muộn màng tình đã bay xa.

Em đi rồi, một mình anh với cô đơn
Công viên buồn lạnh lùng tiếng dế nỉ non
Dế có còn lặng nghe khúc hát yêu thương
Những buổi chiều về nồng ấm uyên ương

Còn gì nữa đâu như sương khói tan rồi
Lời hẹn hò chỉ như cơn gió thoảng thôi
Một mình anh và nước mắt khóc chia phôi
Yêu thương như con tàu lìa khỏi ga cuộc đời.

Em đi rồi, đường dài anh bước đơn côi
Chiếc lá vàng muộn màng rơi lướt trên môi
Nhớ hôm nào, nụ hôn ngay ngất ta trao
Cho nhau tình nồng ngỡ đến mai sau.

Em đi rồi , tình ta có lúc chia phôi
Như cơn mưa rào , như nắng qua khơi
Phút cuối cùng gửi người yêu dấu xa xôi
Xin em mang theo hạnh phúc em một đời

Chiều Tím

Cho 1 lần say

Trải qua bao sóng gió
Chiều nay anh yếu mềm
Như trăm ngàn mảnh vỡ
Cấu vào anh và đêm
Đời bạc theo vai áo
Tình nhạt theo môi người
Ngày em không cười nữa
Tôi vội buồn hơn tôi
Biển trùng trùng giông tố
Thuyền thăm thẳm bọt tàn
Tưởng thuỷ chung trọn kiếp
Mà rồi tình gian nan
Chiều nay ta lại uống
Say hơn cả trăm chiều
Đốt cổ mình đắng nghét
Em thương tôi bao nhiêu?
Tưởng mình hiểu đời lắm
Mà nào có phải đâu
Hôn em trăm lần nữa
Vẫn khờ hơn thuở đầu
Châm chân trời rực đỏ
Bằng tàn thuốc nhạt nhoà
Giật mình nghe tiếng biển
… Nhắc ngày đó em xa
Cũng là chuyện thương nhớ
Sao đàn ông thiệt thòi
Không dám khóc thành tiếng
… Chỉ lặng vầy biển ơi!
P/s: Thành công lớn nhất của mỗi một con người là sau quá trình trưởng thành giữ lại được toàn vẹn bản thân mà không xoay vần theo những biến cải của cuộc đời. Chỉ đơn thuần là mạnh mẽ hơn và giỏi chịu đựng hơn.

Một chặng đường

3.8.2020

Không ai có thể tắm cùng một khúc sông …

Thời gian trôi qua lặng lẽ như đoạn sông thanh bình này !!! 3 tháng 8 năm nay nước lớn hơn nhiều năm trước nên những hòn đá cuội không phơi mình trong nắng, mà năm nay trời đầy mây, mưa lất phất, không gian sầu não nên dù nước không lớn, dù những hòn đá có lộ ra thì cũng sẽ khoát 1 màu u ám.

Mình vẫn ngồi đây, nhìn những cánh lục bình vật vờ trôi đi xa tít …

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ !? Cũng không còn nhớ …

…. nhưng cái cảm xúc mọi thứ xung quanh như những hòn đá cuội thì vẫn còn nguyên đó ..

Vẫn còn nguyên đó ..

Vẫn nguyên vẹn ….

“Nơi quán vắng, dòng sông dài cô tịch
Lục bình trôi, hòn đá cuội đợi chờ”

Covi.19

Khi viết những dòng chữ này, chỉ để lưu lại những kí ức của cá nhân về cơn đại dịch của nhân loại. Trí não vàng vọt, không cho phép làm phép thống kê ! Chỉ nhớ đại khái, danh từ này xuất hiện khoảng tháng 11 năm 2019, và nó tiếp tục tồn tại … và càng lúc nổi tiếng như cồn sang mùa xuân năm 2020 … và kéo dài đến tận bây giờ và không biết đến tận bao giờ, sự nổi tiếng của nó sẽ chấm dứt !

Đã từng đọc về những cơn đại dịch trong quá khứ đã làm chết hàng triệu người, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Khi cơn đại dịch này kéo đến, nó đã cảnh báo nhân loại bằng những cơn dịch như Sars, meph v.v.. bà mẹ thiên nhiên đang giận dữ vì những đứa con được mình sinh ra đã tham lam giành tất cả mọi thứ, đáng lẽ đã được chia công bằng cho các đứa con khác trên trái đất này

Morning tuổi mới …

Có lẽ, đã đến lúc không cần phải viết là sinh nhật lần thứ mấy nữa .. mà chỉ viết là hôm nay là sinh nhật … và ta vẫn còn sống !

Sinh nhật năm nay đánh dấu sau một năm đầy biến động về sức khỏe, câu nói cầu mong mỗi năm trôi qua, còn sức để được uống cùng những người anh em càng lúc càng rời xa … thế mới biết, trời không chiều lòng ai bao giờ.

Buổi sáng hôm nay, vẫn cõng trên vai cái balo đầy thiết bị, ngày xưa 67 kg, giờ còn 59kg. Thức dậy từ 2h, chạy 30 km, rồi đi bộ 4km xuyên qua màn đêm để đến chân núi. Leo lên 1700m trong cảm giác đầy khó nhọc, phải nghỉ liên tục vì sợ tim chịu không nổi, những viên nham thạch sắc bén dưới chân, vừa dọi đèn soi thật kỉ để tìm chổ chắc chắn trượt chân, lòng luôn tự nhủ không dc cẩu thả để bị thương vì bản thân giờ vết thương sẽ khó lành … ơn trời, rồi cũng leo lên đến đỉnh kịp lúc ánhbsasng ngày mới vừa ló dạng ! Mình đã chọn ngọn núi này vì nó là 1700m tượng trưng cho ngày sinh của mình !

Thật sự cái cảm giác ngồi sếp bằng trong sự lạnh lẽo, gió thổi phần phật mắt nhắm, thở thật đều hòa, lâu lâu mở mắt để dõi ánh mắt trời xuất hiện đến đâu … thật k không có j diễn tả được … và đã hét thật to : “ta vẫn sống tốt”

……

Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn trời !!!

viết cho ngày 31-12-2019

Sáng ny, một buổi sáng như bao ngày !

thức dậy,quét sân tưới cây, cho chim ăn và làm một việc đã có từ 7 năm nay là uống thuốc !!!

mãnh vườn nhỏ, từ 1 tấm đan của gia phụ để lại giờ đã là một khu vườn đầy tây trái, có cây cao bóng cả, có chim hót véo von mỗi ngày mới, có hàng chục loại hoa e ấp mỗi ngày .

vậy là buổi sáng cuối cùng của năm 2019 bắt đầu như vậy đó, bằng một cảm xúc ngoái đầu nhìn lại một tí .. rồi sẽ bước tiếp sang năm mới !

không muốn ca cẩm cho một năm cũ nữa, dù là thành công hay không, dù là vui hay không .. thì vẫn là cuộc sống , cần phải bước tới và hi vọng !

HI vọng năm 2020 đẹp hơn, nhiều cơ hội và sắc màu hơn !!!

goodbye 2019

Welcome 2020

Mùa dã quỳ 2019

Năm nay lịch học, lịch thi dày đặc ! Tiết trời thì u ám hơn mọi năm. Nhớ loài hoa dại mỗi năm có một mùa. Thôi thì cố gắng .

Những con đường nhòe nước mưa

Loài hoa cao nguyên này mới nhìn thấy cũng bình thường, nhưng không hiểu sao tự cảm thấy thích thú với nó vô cùng !

Còn gì tuyệt vời bằng ngồi trongbtieest trời se se lạnh, tiếng róc rách của dòng suối, rót ly trà ấm và thơm, ngắm sắc vàng phủ khắp đất trời !

Xin cảm ơn đời !!!

3.8.19


Cả một đêm vô cùng khó ngủ. Và rồi, giấc ngủ đã đến, giấc ngủ đầy mộng mị, giấc mơ xưa trở lại, không cần phải lục lọi hay tìm kiếm làm gì !

Và trở lại bến sông xưa. ” xung quanh chỉ toàn là đá cuội ” . Giờ đây, đá cuội cũng không còn tồn tại nơi này nữa.

Dòng sông vẫn rộng lớn quá ….